artin Buber kể chuyện về Sonziya, môn đệ một nhà linh đạo nổi tiếng thời ấy. Thấy thầy mình đầy đủ kiến thức, có thể giúp tất cả những ai tìm đến với ông, Sonziya xin sư phụ ban cho mình được nhìn biết điều thiện ác trong các tâm hồn; và Thiên Chúa đã ban cho ông ơn huệ đó.
Ít lâu sau, một lái buôn tới gặp sư phụ của Sonziya. Cuộc đời của người này đầy dẫy những điều ác đức. Người môn đệ trẻ mới thoạt nhìn đã thấy rõ tâm hồn ông ta. Hết sức kinh ngạc, người môn đện kêu lên:
-Nhơ bẩn như ông mà lại dám đứng trước mặt vị Thánh sao?
Thế là người lái buôn bỏ đi. Sư phụ liền gọi Sonziya tới bảo:
-Vừa rồi có một người tới, mà anh lại đuổi đi, đó là dịp may cuối cùng của ông ta.
Lập tức, người môn đệ kinh sợ, khẩn khoản nhờ sư phụ xin Thiên Chúa đừng để anh phải thấy sự dữ nữa. Nhưng sư phụ trả lời là không thể được, ân huệ Thiên Chúa ban không thể hủy bỏ được; song sẽ xin Thiên Chúa ban cho một ơn mới thêm vào đó, là cảm thấy mình giống anh em cách mãnh liệt. Tất cả những điều xấu xa sẽ nhìn thấy, ông sẽ nhìn nó, không phải như sự xấu xa của người khác, mà là sự xấu xa của chính bản thân mình…