am Cung Trường Vạn, một người trong bầy tôi của Tống Mẫn Công, bị giặc Lỗ bắt. Tống Mẫn Công cho người đến xin vua Lỗ tha cho. Lỗ Trang Công cho Nam Cung Trường Vạn về nước.
Khi thấy Nam Cung, Tống Mẫn Công nói đùa: “Ngày trước ta kính trọng ngươi, bây giờ ngươi là tù nhân của nước Lỗ, ta không kính trọng nữa!”
Nam Cung thẹn đỏ mặt, cáo từ lui ra. Quan đại phu Cừu Mục nói riêng với Tống Mẫn Công: “Vua tôi giao tiếp nhau, cần phải giữ lễ, không nên đùa bỡn… Đã đùa bỡn thì lòng hết kính mà lại sinh ra mối phản nghịch. Chúa công nên nghĩ kỹ đến điều ấy.”
Tống Mẫn Công nói: “Ta với Nam Cung Trường Vạn là chỗ thân nhau lắm, cần gì điều ấy.”
Ngày kia, Mẫn Công cùng Trường Vạn đánh cờ, Mẫn Công là tay cao cờ, Trường Vạn thua luôn mấy ván, phải bị phạt uống một bát rượu lớn. Trường vạn đã ngà ngà, trong lòng không phục, xin đánh thêm ít ván nữa. Mẫn Công nói: “Tù nhân thì tất phải thua, lại còn dám xin đánh nữa à!”
Trường Vạn xấu hổ không nói… Bỗng có sứ giả nhà Châu đến báo tin vua Trang Vương mất và vua Hi Vương mới lên ngôi. Mẫn Công nói: “Nhà Châu có vua mới, vậy ta nên sai người vào triều”.
Trường Vạn thưa: “Tôi nghe nói kinh đô nhà Châu đẹp lắm, mà mắt chưa được
xem, xin chúa công cho tôi đi sứ.”
Mẫn Công cười, lại đùa nữa: “Khi nào Tống không còn ai nữa mới sai đến tù nhân đi sứ”.
Các cung nhân đều cười ầm lên. Trường Vạn mặt đỏ bừng, thẹn quá… chẳng nghĩ gì đến lễ vua tôi nữa, bèn quát to lên: “Hôn quân, mày phải biết tù nhân cũng có thể giết được người chứ!”…
Mẫn Công nổi giận giật lấy kích của Trường Vạn, thì Trường Vạn thuận tay vác bàn cờ đánh Tống Mẫn Công ngã xuống , rồi đâm luôn mấy cái. Mẫn Công tắt thở.
Trường Vạn làm phản và lập Vua khác lên ngôi.
(Đông Chu Liệt Quốc)